Truyện cổ tích: Sự tích cứu vật vật trả ơn, cứu người người trả oán. Linh San - Ngày 23/09/2020 19:47 PM (GMT+7) Truyện cổ tích cho bé. Xưa kia, có một anh chàng không có tài nghệ gì cả, chỉ được cái hiền lành hay thương người. Từ lúc vợ chết, anh ta trở nên túng bấn. Có dạo phải ngửa tay ăn xin. Xem 1,089. Bạn đang xem bài viết Cứu Vật Vật Trả Ơn Cứu Nhân Nhân Trả Oán được cập nhật mới nhất ngày 19/09/2022 trên website Kovit.edu.vn.Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để V0Sn1. Cứu vật, vật trả ơn – Cứu nhân, nhân trả oán là câu chuyện cổ tích Việt Nam, lên án những kẻ bất nghĩa, bụng còn nguy hiểm hơn cả những con vật nguy hiểm. 1. Anh chàng đi câu và con rắn Ngày xưa, có một anh chàng nghèo khó, không nghề nghiệp, nhưng được cái có tính hiền từ, lương thiện, rộng thương mọi người. Khốn khó hơn nữa, vợ anh lại chết sớm, bỏ lại anh ta một mình không biết làm cách nào để nuôi thân. Có dạo anh ta ngửa tay đi ăn xin, nhưng việc làm này cũng chỉ đủ sống qua ngày, mà lại thấy hèn hạ nữa. Anh ta xoay qua nghề làm thuê, nhưng bản chất vụng về, không ai chịu thuê mướn anh cả. Bất đắc dĩ, anh dành dụm được ba mươi đồng tiền, mua được một cái cần câu và xoay sang nghề câu cá. Suốt ngày, anh ngồi nơi bờ sông thả câu, nhưng có bữa không bắt được con cá nào, đành phải nhịn đói. Một hôm, anh vừa móc mồi buông câu thì thấy phao chìm xuống, anh giật lên té ra không phải cá mà là một con rắn nước. Lấy làm bực mình, anh gỡ con rắn ra rồi ném trả xuống sông. Lần thứ hai, anh giật lên, cần câu nặng trĩu, thì lại chính là con rắn nước lúc nãy. Anh than thở – Rắn ơi! Ta nghèo lắm. Ta chỉ có ba mươi đồng mua sắm cái cần câu này, ngươi đừng hại ta, làm hết cả mồi ta lấy gì kiếm ăn. Anh chàng lại ném con rắn xuống nước. Lần thứ ba, lại cũng con rắn đó mắc vào lưỡi câu. Lần này anh ta giận lắm, không thả rắn xuống nước nữa mà định bắt rắn đem về giết thịt. Khi anh ta đi qua cửa đền bà thần Khai Khẩu, tự nhiên con rắn nước nói – Đừng giết tôi! Tôi là con vua Thủy phủ, vì muốn kết bạn với anh nên tôi mới cắn câu nhiều lần như thế. Hãy cho tôi theo anh để giúp anh vượt qua cảnh nghèo khó. Anh chàng câu cá vốn sẵn tính nhân từ, nghe nói bỗng cảm tình, cho rắn theo mình, ngày đêm ở bên nhau như một người bạn thân. Từ đó, anh câu được rất nhiều cá, thứ ăn, thứ bán, cuộc sống rất dễ chịu. Một hôm, rắn lội xuống sông tìm mồi, qua một lúc trở về nói – Trong ba ngày nữa, sẽ có trận bão lụt rất lớn xưa nay chưa từng có, nếu không đề phòng sẽ bị chết trôi. Anh ta nghe lời rắn, chặt cây đóng một chiếc bè bằng nứa để đề phòng tai nạn. Anh lại loan báo cho mọi người xung quanh biết, nhưng không một ai nghe. Quả nhiên, ba ngày sau, gió bão nổi lên ầm ầm, trời mưa như trút nước, người, vật, đồ đạc và mùa màng nước dâng lên, trôi ra biển cả. Mãi cho đến lúc cơn bão tạnh, anh chàng mới chống bè tìm về chỗ cũ. Cứu vật, vật trả ơn 2. Người ân nhân trong trận bão lụt lớn Trên đường đi, anh thấy một ổ kiến đang lênh đênh trên mặt nước, anh định lấy sào đẩy ra xa, nhưng con rắn bảo – Hãy cứu chúng. Anh ta nói – Cứu làm gì bầy kiến, chúng sẽ bò khắp bè thêm khổ. Rắn bảo – Không! Anh hãy nghe tôi, rồi chúng sẽ trả ơn anh. Tuy không thiết tha đến việc kiến đền ơn, nhưng anh ta vì có lương tâm nên nghe lời rắn, vớt ổ kiến bỏ lên bè. Đi được một đoạn, anh ta lại gặp một con chuột đang lội bì bõm, sắp chết đuối. Rắn nói – Hãy mau vớt lấy nó. Anh đáp – Con chuột thì cứ để nó chết chứ cứu làm gì? Rắn nói – Không! Anh hãy nghe tôi đi. Rồi nó sẽ trả ơn anh. Nghe lời rắn, anh ta lại vớt con chuột lên bè. Đến một chỗ khác, chàng lại gặp một con trăn đang nằm cuộn tròn trên một ngọn cây giữa dòng nước đợi chết. Rắn cũng giục anh giúp con trăn thoát nạn. Anh chàng lẩm bẩm – Con trăn là loài vật hung dữ, cứu nó làm gì? Rắn nói – Không! Anh nên nghe lời tôi. Rồi nó sẽ trả ơn anh. Nghe lời rắn, anh ta lại giúp cho trăn lên bờ. Sau cùng, chàng gặp một người đàn ông đang bám vào một khúc gỗ trôi giữa dòng nước. Anh ta không đợi rắn bảo ghé bè lại để cứu. Rắn cản lại – Anh đừng vớt hắn lên làm gì. Hắn sẽ làm hại anh đấy. Anh ta đáp – Người ta thường nói “Cứu một người dân gian bằng một ngàn người âm phủ”. Sao lại quý mạng con vật hơn con người. Rồi mặc kệ con rắn ngăn cản, anh ta vớt người sắp chết đuối đó lên bè, cho ăn uống tử tế. 3. Cứu nhân – nhân trả oán Sau mấy ngày rút nước, anh ta thả tất cả những con vật lên bờ, con người nọ vì nhà cửa tiêu tan, nên anh cho ở lại với mình cùng câu cá nuôi nhau, coi như anh em ruột. Được một thời gian ngắn, con rắn muốn trở về Thủy phủ, lại rủ anh chàng đi theo để biết giang sơn của cha mình. Anh bằng lòng đi chơi. Dọc đường, rắn bảo bạn – Cha tôi là vua Thủy phủ, không thiếu gì châu báu, anh là bạn của tôi, thế nào cũng được trọng đãi. Nếu cha tôi có cho gì anh đừng nhận, chỉ xin cho một chiếc đàn thất huyền mà thôi. Chiếc đàn ấy rất màu nhiệm, có thể phá tan được quân giặc. Đúng như lời của rắn nói, vua Thủy phủ thấy bạn của con mình đến chơi, rất quý trọng, định cho nhiều báu vật, nhưng anh ta chỉ xin mỗi một cây đàn. Vua Thủy phủ thuận tình, trao chiếc đàn cho anh và đưa tiễn lên cõi đất. Anh trở về rất quý trọng cây đàn, nhưng một hôm, có việc phải đi xa, anh cất chiếc đàn nơi bồ lúa, dặn người bạn chớ nên lục lạo ở nơi đó. Người bạn ngờ là anh cất giấu của cải nên đợi anh đi xa rồi lập tức bới bồ lúa lấy cây đàn ra. Hắn cũng đã được nghe anh nói về sự màu nhiệm của chiếc đàn này nên vội vàng mang vào cung vua để lập công danh. Bấy giờ gặp lúc quân đội nhà vua bị quân nước láng giềng đến quấy phá, hắn tâu với vua xin cho đi dẹp loạn. Nhờ có chiếc đàn thần, hắn đã làm cho quân địch tan tác, phải rút về nước. Dẹp yên được giặc, nhà vua khen ngợi và phong hắn làm đại tướng, ban bổng lộc rất hậu. Được giàu sang, hắn không nghĩ gì đến ơn người đã cứu mạng mình nữa. Nhà vua lại toan gả công chúa cho hắn thì bỗng dưng công chúa bị mắc một căn bệnh không nói được nên lễ hôn nhân đình lại để tìm thầy thuốc chữa bệnh. Nhắc lại anh chàng câu cá, lúc trở về nhà không thấy người bạn đâu, lại mất luôn cây đàn thì vội vàng đi tìm. Vào đến kinh đô, anh gặp được người bạn mình đã cứu giúp. Hắn bây giờ ngồi trên kiệu sơn, có quân lính theo hầu hạ, quần áo toàn là nhung gấm rất sang trọng. Anh chàng câu cá đón kiệu lại, cất tiếng hỏi thăm bạn cũ. Nhưng người kia vừa gặp ân nhân của mình vội hét lính bắt trói và để khỏi lộ chuyện. Hắn vu cho anh chàng câu cá là giặc, sai nhốt vào ngục tối, không cho ăn chờ ngày đưa ra pháp trường xử trảm. 4. Cứu vật – vật trả ơn Nằm trong ngục tối, anh câu cá than thở, oán hận con người phản phúc, đột nhiên lũ kiến xuất hiện cất tiếng hỏi – Sao anh lại bị giam ở đây? Anh chàng câu cá ngơ ngác, không biết ai hỏi nên hỏi lại – Ai đó? Tại sao chỉ nghe tiếng nói mà không nhìn thấy người? Bầy kiến đáp – Chúng tôi là bầy kiến đã được anh cứu thoát nạn ngày xưa, hiện đang ở dưới chân anh đây. Anh chàng câu cá kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bầy kiến nghe. Bầy kiến nghe xong nói – Chúng tôi không thể làm gì để cứu anh được, nhưng có thể đi tìm con chuột, may ra chuột có cách gì giúp anh. Bầy kiến bèn chia nhau đi tìm chuột và báo tin cho bầy chuột hay tình trạng không may của ân nhân. Chuột bảo – Bây giờ chắc anh ta đang đói lắm, nhưng tôi chỉ có thể mang thức ăn vào ngục để cứu anh ta thôi. Tôi sẽ đi tìm con trăn ngày xưa, may ra có cách gì chăng. Lũ chuột liền tha thức ăn lấy trộm được ở nhà bếp mang vào ngục cho anh ăn. Sau đó, cả gia đình chuột cùng bầy kiến đi tìm trăn. Cả bầy chuột đều sợ trăn ăn thịt nên không dám ra mặt, chỉ có con chuột già liều mạng leo lên cây, gọi con trăn, nói – Bác trăn ơi! Người ơn của ta trước kia nay bị nạn rồi! Tiếp đó, chuột kể lại đầu đuôi câu chuyện cho trăn nghe. Trăn liền nhả ra một viên ngọc, bảo chuột đem về trao cho ân nhân và dặn – Viên ngọc này mài ra có thể trị được bệnh câm của công chúa. Ân nhân của chúng ta có thể nhờ đó mà thoát nạn. Khi có được viên ngọc, anh chàng câu cá gọi người cai ngục lại, nhờ tâu với vua là mình có thuốc chữa được bệnh câm của công chúa. Quả nhiên, sau khi công chúa uống nước viên ngọc mài ra thì nói được câu đầu tiên là sẽ lấy người cứu mình làm chồng. Nhà vua mừng rỡ, hỏi anh ta vì sao mà có thứ thuốc thần diệu như vậy. Anh chàng câu cá kể rõ câu chuyện từ đầu đến cuối, từ lúc câu được rắn nước, cứu các con vật trong trận bão lụt đến lúc cứu được người thì bị người phản bội, còn cứu vật – vật trả ơn, trong đó con trăn cho viên ngọc để cứu công chúa. Nhà vua nghe xong, nói – Thật là bụng dạ hắn nguy hiểm hơn cả những con vật nguy hiểm. Lập tức vua sai lính bắt tên đại tướng bất nhân, bất nghĩa kia giam vào ngục để chờ ngày xét xử. Còn anh chàng câu cá thì được vua phong quan tước và gả công chúa cho. Câu chuyện Cứu vật, vật trả ơn – cứu nhân, nhân trả oán – – Truyện Cứu vật, vật trả ơn – Cứu nhân, nhân trả oán Ý nghĩa truyện Cứu vật, vật trả ơn – Cứu nhân, nhân trả oán Nội dung câu chuyện có vài chi tiết giống với truyện Thạch Sanh – Lý Thông, lên án những kẻ bất nhân, bất nghĩa, bụng dạ của chúng còn nguy hiểm hơn cả những con vật nguy hiểm. Tác giả dân gian nhở chúng ta cần phải luôn có sự đề cao cảnh giác đối với những người xa lạ. Lòng tốt và tình thương cần phải đặt đúng nơi, đúng chỗ. Câu chuyện còn có tác dụng góp phần làm tăng thêm tình yêu và sự gần gũi của các bạn nhỏ dành cho các con vật xung quanh trong cuộc sống hàng ngày. Cứu vật, vật trả ơn. Cứu nhân, nhân báo oán - Truyện cổ hay Chuyện kể về chàng trai câu cá cứu được con rắn nước rồi được rắn thông báo sắp có lũ. Nhân mùa lũ, chàng trai cứu được thêm kiến, chuột và trăn cùng một người đàn ông. Sau đó, anh lại bị người này phản bội và được các con vật cứu giúp. Ngày xưa, có một anh chàng không có tài nghề gì cả, chỉ được cái hiền lành hay thương người. Từ lúc vợ chết, anh ta trở nên túng bấn tợn. Có dạo phải ngửa tay ăn xin. Thấy nghề này hèn hạ lại không nuôi nổi tấm thân, anh chàng mới xoay sang đi làm thuê. Nhưng chỉ làm được một ngày anh đã thấy nhọc mệt và bị chủ la mắng nhục nhã, nên lại dự định làm nghề đi câu là nghề anh cho là thong thả tự do hơn. Chiều hôm đó, người ta trả công cho ba mươi đồng kẽm. Anh chàng bèn lấy số tiền đó làm vốn, mua lưỡi mua dây quyết chí làm ăn bằng nghề nghiệp mới. Sáng hôm sau, anh ra ngồi ở bờ sông câu cá. Nhưng mãi đến trưa chả kiếm được một tý gì. Mồi cứ mất toi. Mãi đến chiều mới thấy phao chìm xuống, anh giật lên thì được một con rắn nước. Lấy làm bực mình, anh chàng gỡ con rắn ra rồi quẳng xuống sông. Lần thứ hai giật lên thì lại chính con rắn nước hồi nãy mắc vào lưỡi. Anh than thở với rắn “Rắn ôi! Tao nghèo lắm, chỉ được ba mươi đồng kẽm thôi. Mày đừng hại tao hết cả mồi, rồi đây biết lấy gì kiếm ăn”. Anh chàng lại quẳng rắn xuống nước. Lần thứ ba cũng lại con rắn đó mắc lưỡi câu. Lần này hắn giận lắm không thả rắn xuống nước nữa mà nắm lấy cổ rắn định mang đi giết. Qua cửa đền bà thần Khai Khẩu, tự nhiên con rắn nước kêu lên -Đừng giết tôi. Tôi là con vua Thủy phủ , vì muốn đánh bạn với anh nên mới tự cắn câu nhiều lần như thế. Hãy cho tôi đi theo, tôi sẽ giúp anh vượt qua cảnh nghèo. Anh nghe lời, cho rắn theo mình. Từ đó hắn câu được nhiều cá thứ ăn, thứ bán, cuộc sống rất dễ chịu. Anh chàng với rắn ngày một tương đắc. Một hôm rắn cho anh biết chỉ ba ngày nữa sẽ có một trận lụt lớn xưa nay chưa từng có. Anh nghe lời rắn đóng một chiếc bè nứa để phòng tai nạn. Anh lại còn loan báo cho mọi người xung quanh biết. Nhưng chả một ai thèm nghe. Ba ngày sau, quả nhiên gió bão nổi lên đùng đùng, mưa to như trút, nước dâng lên như biển cả. Người, vật, đồ đạc và mùa màng, đều trôi băng băng mất tích. Mãi đến ngày cơn bão tạnh, anh mới dám chống bè tìm về chốn cũ. Thấy một cái tổ kiến đang lênh đênh trên dòng nước, con rắn bảo anh chàng -Anh hãy cứu chúng nó một chút. Anh trả lời -Vớt làm gì bầy kiến nhỏ mọn ấy để nó bò khắp bè. Nhưng rắn khẩn khoản -Không, anh hãy nghe lời tôi đi. Rồi chúng nó sẽ trả ơn anh. Nghe lời rắn, anh chàng vớt cái tổ kiến lên bè của mình. Đi được một đoạn, lại gặp một con chuột đang lội bì bõm sắp chết đuối. Rắn lại giục anh vớt lên. “ồ -hắn đáp -Con chuột thì cho nó chết chứ cứu nó mà làm gì?” “Không, anh hãy nghe tôi đi. Rồi nó sẽ trả ơn anh”. Nghe lời rắn, anh chàng vớt con chuột lên bè của mình. Đến một chỗ khác họ lại gặp một con trăn đang nằm cuộn tròn trên một ngọn cây giữa dòng nước đợi chết. Rắn cũng giục anh giúp trăn thoát nạn “ồ -hắn đáp. -Con trăn kinh lắm, cứu nó mà làm gì? “ -“Không. Anh hãy nghe tôi đi. Rồi nó sẽ trả ơn anh”. Nghe lời rắn, anh chàng lại giúp cho con trăn lên bè. Sau cùng họ gặp một người đàn ông đang bám vào một cây gỗ nổi bập bềnh giữa dòng nước. Anh không đợi rắn bảo, định vớt lên bè, nhưng con rắn cản lại -Anh đừng vớt nó lên làm gì. Nó sẽ làm hại anh đấy. Anh đáp -Người ta thường nói cứu một người dương gian bằng một ngàn âm ti. Sao lại chỉ cứu vật mà không cứu người kia chứ. Nói đoạn, mặc kệ lời rắn can ngăn, anh nhất định thực hiện ý nghĩ của mình, vớt người sắp chết đuối đó lên bè, cho sưởi lửa ấm và cho ăn uống tử tế. Sau mấy ngày nước rút đi hết, anh thả tất cả những con vật lên bờ. Còn người nọ vì gia đình phiêu bạt, nhà cửa trôi mất cả nên anh cho ở lại với mình cùng câu cá nuôi nhau và coi như em ruột. * * * Đến lúc con rắn nước trở về thủy phủ thì nó mời anh cùng đi theo xuống giang sơn của cha mình. Dọc đường, rắn bảo bạn “Nếu cha tôi có cho gì thì anh nhớ đừng nhận, mà chỉ xin lấy cây đàn thất huyền. Đàn ấy nếu có giặc, gảy một bài là có thể làm cho giặc phải tan”. Vua Thủy thấy có bạn của con tới chơi lấy làm mừng rỡ, đãi anh chàng rất hậu. Khi vua Thủy sai quân hầu mang vàng bạc châu báu đến biếu, anh nhớ lời rắn cố khước từ, chỉ xin có mỗi một chiếc đàn thất huyền. Vua Thủy nể chàng, thuận cho ngay. Anh trở về cõi đất, quý chiếc đàn vô hạn. Một hôm anh có việc phải đi xa. Trước khi đi, anh giấu chiếc đàn thần dưới cót thóc, dặn người bạn chớ có bén mảng đến chỗ cót thóc đó. Nhưng người kia nghe dặn, đồ rằng dưới ấy tất có vật quý bèn cố tâm kiếm tìm, quả bắt được cây đàn. Hắn đã biết sự mầu nhiệm của chiếc đàn ấy bèn lấy trộm rồi trốn đến kinh đô để lập công danh. Hồi ấy quân đội nhà vua phải đối địch với một nước láng giềng luôn luôn kéo quân sang quấy nhiễu bờ cõi. Hắn vào xin vua đi tiễu trừ giặc dữ. Nhờ có chiếc đàn thần, hắn đã làm cho quân đội của đối phương thua liểng xiểng. Lúc thắng trận trở về, hắn được nhà vua hết lời khen ngợi, phong làm đại tướng, ban lộc rất hậu. Được giàu sang, hắn không còn nghĩ gì đến ân nhân của mình nữa. Nhà vua toan gả công chúa cho đại tướng nhưng vừa hứa hôn thì bỗng dưng công chúa bị câm. Vì thế hôn lễ đành phải hoãn lại chờ lúc công chúa lành bệnh mới cử hành. * * * Lại nói chuyện anh chàng câu cá khi trở về thấy mất bạn lại mất cả cây đàn thất huyền thì vội bỏ nhà đi tìm. Vào đến kinh đô, một hôm anh gặp người kia bây giờ đang ngồi trên kiệu sơn son thiếp vàng, có quân gia theo hầu đông nghịt. Anh đón kiệu lại, cất tiếng hỏi thăm bạn cũ. Nhưng người kia vừa gặp ân nhân của mình đã vội thét lính bắt trói lại. Thế rồi, để khỏi lộ chuyện, hắn vu cho anh làm giặc, sai nhốt một chỗ kín đáo, không cho ăn, để chờ ngày đưa ra pháp trường. Trong ngục tối, giữa khi anh chàng đang than thân trách phận thì bầy kiến ngày xưa đã tìm được cách lọt vào hỏi thăm “Tại sao ông bị giam ở đây?”. Anh chàng ngơ ngác không hiểu tiếng ai hỏi mình, bèn hỏi lại “Ai đó? Tại sao tôi chỉ nghe tiếng mà không thấy người?” -“Chúng tôi là bầy kiến mà ông cứu khỏi nạn lụt ngày xưa, hiện đang ở dưới chân ông đây!”. Anh chàng cúi xuống tìm kiến rồi kể chuyện cho kiến nghe nông nỗi của mình. Kiến nói “Chúng tôi không thể làm được gì nhưng để chúng tôi đi kiếm con chuột ngày ấy, may chuột có kế gì chăng”. Lũ kiến bèn chia nhau mỗi con một phương đi kiếm chuột và báo tin không may của ân nhân cho chuột biết. Chuột bảo “Bây giờ chắc ông ấy đói lắm, để tôi mang vào ngục một ít thức ăn đã. Rồi tôi sẽ đi kiếm con trăn xem thử nó có mưu mẹo gì chăng”. Chuột liền đưa khoai và bánh lấy trộm được của một nhà hàng vào ngục cho anh chàng ăn. Anh tỏ lời cám ơn. Rồi cả gia đình nhà chuột lại kéo nhau đi tìm trăn. Lúc sắp đến nhà trăn, cả bầy chuột sợ trăn ăn thịt bèn trèo lên cây cao gọi xuống “Bác trăn ơi! Bác trăn ơi!”. Khi trăn ra, một con chuột già đánh bạo xuống kể chuyện cho trăn biết. Trăn nhả ra một viên ngọc bảo chuột đưa về cho ân nhân mà rằng “Viên ngọc này mài ra thành bột có thể chữa lành câm. n nhân của chúng ta có thể đem chữa bệnh cho công chúa rồi nhờ đó mà thoát nạn”. Khi được ngọc, anh chàng gọi người cai ngục đến nói mình có phép cứu công chúa khỏi câm. Người ta dẫn anh đến trước vua. Quả nhiên sau khi công chúa uống nước ngọc mài bỗng nói được, và câu đầu tiên của nàng là đòi lấy người cứu mình làm chồng. Vua rất 85 86 khen ngợi, hỏi anh ta vì sao có thứ thuốc thần diệu đến thế. Anh chàng kể lại đầu đuôi câu chuyện, từ lúc câu được rắn, cứu được các con vật và người, cho đến lúc bị người phản bội, còn các con vật lại tìm cách trả ơn, trong đó có con trăn cho mình viên ngọc quý. Vua nghe xong tắc lưỡi “Thật là bụng dạ con người sâu hiểm hơn cả những con vật nguy hiểm!”. Lập tức vua sai lính bắt giam tên đại tướng bất nghĩa kia để chờ ngày phán xử. Còn anh chàng đi câu được vua cho làm quan và gả công chúa. Anh ta sống một cuộc đời sung sướng hơn trước. Nguồn Sưu tầm Bạn đang đọc các câu chuyện cổ tích tại website - Kho tàng truyện cổ tích chọn lọc Việt Nam và Thế Giới hay nhất và ý nghĩa cho mọi lứa tuổi dành cho thiếu nhi, tổng hợp trên 3000 câu chuyện cổ tích chọn lọc hay nhất Việt Nam và thế giới. Tại luôn được cập nhật thường xuyên, đầy đủ và chính xác nhất về truyện cổ tích giúp bạn dễ dàng tìm kiếm cho mình câu truyện cổ tích cần tìm. Danh sách những truyện cổ tích việt nam hay nhất Truyền thuyết Thánh gióng, truyện cổ tích tấm cám, sọ dừa, truyền thuyết về Sơn Tinh - Thủy Tinh, truyền thuyết hồ hoàn kiếm, sự tích trầu cau, sự tích con rồng cháu tiên, truyền thuyết thành cổ loa, Cóc kiện trời, Sự tích Táo Quân, chú thỏ tinh khôn, Sự tích chùa Một cột, Chàng ngốc học khôn, Sự tích sấm sét, Sự tích hoa Mào gà, Chử Đồng Tử và Công chúa Tiên Dung, truyện cổ tích trí khôn của ta đây, Sự tích con chuồn chuồn, Sự tích Hòn Vọng Phu, Truyền thuyết Mỵ Châu – Trọng Thủy, sự tích cây khế, Sự tích Thánh làng Chèm, Sự tích thỏ tai dài đuôi ngắn, Sự tích hoa mười giờ, Sự tích chim Quốc, Sự tích công chúa Liễu Hạnh, Cây táo thần, thạch sanh,… Tổng hợp các câu chuyện cổ tích thế giới hay và ý nghĩa nhất, truyện cổ grimm, truyện cổ Andersen, cổ tích thần kỳ Nàng công chúa ngủ trong rừng, Alibaba và bốn mươi tên cướp, Nàng công chúa chăn ngỗng, Cô bé lọ lem, Chú bé tí hon, Ông lão đánh cá và con cá vàng, nàng bạch tuyết và bảy chú lùn, Truyện cổ tích Bà chúa tuyết, Aladdin và cây đèn thần, Ba sợi tóc vàng của con quỷ, Hoàng tử ếch, Con quỷ và ba người lính, Cô bé quàng khăn đỏ,… Truyện cổ tích Việt Nam Ngày xửa ngày xưa ở làng nọ có anh chàng chẳng tài chẳng nghệ, nhưng lại được cái là tính tình hiền lành và hay thương người. Từ khi vợ anh ta chết thì anh ta càng ngày càng túng bần hơn trước. Còn có dạo thì anh ta còn phải đi ngửa tay mà ăn xin nữa. Nhưng bởi vì nghề này lại hèn hạ, hơn nữa cũng chẳng kiếm đủ nuôi thân, vì vậy anh chàng liền đổi nghề đi làm thuê làm mướn ở khắp nơi. Nhưng mà chỉ làm có một ngày thì anh đã cảm thấy cả người mệt nhọc, lại còn bị mấy người chủ la mắng thậm tệ, bởi vậy nên anh lại định đổi sang nghề câu, chính là cái nghề mà anh cảm thấy tự do và thong thả hơn nhiều. Buổi chiều ngày hôm đó thì người ta trả cho anh ba mươi đồng kẽm. Với số tiền ít ỏi ấy anh định để làm vốn đem đi mua lưỡi câu và dây câu quyết tâm kiếm sống bằng nghề mới này. Sáng ngày hôm sau, anh liền ra bờ sông ngồi câu cá. Tuy nhiên thì đến tận khi trời đã trưa muộn mà anh vẫn chưa kiếm được chút gì. Mà đống mồi anh mang theo cứ từng chút từng chút một mất toi vô ích. Đến tận khi trời đã về chiều thì anh mới thấy phao câu chìm xuống dưới, anh lập tức giật dây câu lên và thấy một con rắn nước cắn mồi. Anh chàng bực mình lắm, liền gỡ con rắn nước ấy ra rồi quẳng ngay nó xuống sông. Rồi lần thứ hai anh giật câu lại vẫn nhìn thấy con rắn nước hồi nãy cắn câu lần nữa. Anh liền than thở rằng – Này rắn ơi! Tao đây đã nghèo lắm rồi, cũng chỉ có ba mươi đồng kẽm thôi đấy. Mày đừng có hại tao hết luôn chỗ mồi này, rồi đây thì tao biết lấy gì để mà kiếm ăn đây? Anh lại gỡ rắn khỏi lưỡi câu và quẳng nó xuống dưới sông. Nhưng lần thứ ba anh ta câu được vẫn lại là con rắn khi nãy. Nhưng lần này thì anh vô cùng giận dữ, anh không thèm thả nó đi nữa mà túm lấy cổ nó mang đi định giết. Khi ngang qua cửa đền của bà thần Khai Khẩu, đột nhiên con rắn nước kia kêu lên – Ấy khoan, đừng có giết tôi, tôi đây chính là con của vua Thủy phủ. Bởi vì muốn làm bạn cùng với anh nên tôi mới tự mình cắn câu của anh nhiều lần thế đây. Anh hãy cho tôi theo anh đi, tôi có thể giúp cho anh vượt qua mọi cảnh nghèo khó trong đời. Thấy rắn nói vậy thì anh chàng cũng nghe lời mà cho rắn theo bên người. Cũng kể từ ngày đó thì anh đi câu được nhiều cá hơn, có thứ ăn, lại có thứ bán nên cuộc sống của anh cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Và anh cùng với rắn lại ngày càng tương đắc hơn. Vào một ngày kia, rắn nói với anh rằng ba ngày nữa thì nơi này sẽ xảy ra trận lụt vô cùng lớn mà trước nay chưa từng xuất hiện. Anh chàng liền nghe theo lời rắn mà đóng lấy một chiếc bè bằng nứa để đề phòng tai nạn. Hơn nữa anh cũng tốt bụng đi loan tin cho tất cả mọi người ở xung quanh cùng biết. Tuy nhiên lời nói của anh chả người nào thèm nghe thèm tin cả. Sau ba ngày thì quả nhiên là trời nổi đầy giông bão, mưa to trút xuống làm nước sông dâng lên cao như là biển cả vậy. Tất cả người cùng vật, còn có đồ đạc cùng với mùa màng ở khắp nơi đều bị cuốn đi mất tích. Cho đến tận ngày mà cơn bão ấy đã tạnh thì anh chàng kia mới chống chiếc bè nứa của mình tìm về nơi chốn cũ. Khi nhìn thấy một tổ kiến lềnh bềnh nổi ở trên mặt nước thì rắn mới bảo anh – Này anh, mau cứu đám kiến kia đi. Anh chàng liền đáp lại – Vớt làm chi cái bầy kiến nhỏ tí ấy, để cho chúng nó bò ra khắp bè à! Tuy nhiên thì rắn vẫn khẩn khoản mà nói – Không được, anh nghe lời của tôi đi mà. Sau này chúng nó khắc trả ơn anh xứng đáng. Và rồi anh cũng ngoan ngoãn nghe lời của rắn, anh vớt cả tổ kiến kia lên bè. Nhưng đi thêm một đoạn nữa thì anh lại gặp thêm được con chuột đang bì bõm lội nước, nhìn như sắp chết đuối rồi vậy. Và rắn lại bảo anh cứu vớt chuột lên. Nhưng anh lại trả lời – Ồ, chuột thì cứ để cho nó chết đi chứ cứu nó lên để làm gì chứ? Rắn vẫn kiên quyết nói – Không được, anh nghe lời của tôi đi mà. Sau này nó khắc trả ơn anh xứng đáng. Anh lại nghe theo lời rắn và cứu vớt con chuột sắp chết đuối kia lên bè. Và họ lại tiếp tục đi tiếp, rồi họ trông thấy một con trăn lớn, nó đang cuộn tròn ở trên ngọn cây ngay giữa dòng nước lũ để đợi chết. Lần này rắn cũng lại bảo anh cứu giúp con trăn kia. Anh lại nói – Ồ, nhìn con trăn kia kinh lắm, chúng ta sao lại cứu nó thế? – Không được, anh nghe lời của tôi đi mà. Sau này nó khắc trả ơn anh xứng đáng. Và anh lại tiếp tục nghe lời của rắn mà cứu trăn lên bè của mình. Và cuối cùng thì họ lại gặp được một người đàn ông, người này đang cố sức bám víu lấy cây gỗ và nổi lềnh bềnh ngay giữa dòng nước lũ. Lần này thì anh chẳng đợi cho rắn bảo gì đã định cứu người kia lên, nhưng mà rắn lại cản anh và bảo – Này anh à, đừng có cứu nó, sau này nó tất sẽ làm hại anh. Nhưng anh lại nói – Nhưng mà người ta chẳng bảo cứu một người ở dương gian thì bằng một ngàn người âm ty hay sao. Vậy thì sao chúng ta chỉ cứu vật lại không cứu người chứ? Nói xong mặc cho rắn hết mực can ngăn nhưng anh vẫn quyết định theo suy nghĩ của bản thân, đem người đang sắp chết đuối kia vớt lên trên bè của mình, rồi còn cho người đó sưởi ấm cùng ăn uống vô cùng tử tế nữa. Mấy ngày nữa qua đi, cuối cùng thì nước cũng đã rút hết, và anh chàng liền thả tất cả những con vật mà mình cứu được lên bờ. Còn về phía người kia bởi vì gia đình đã phiêu bạt, hơn nữa nhà cửa cũng trôi mất hết nên anh liền cho người đó ở lại cùng với mình rồi cùng nhau câu cá để nuôi thân, cũng coi người đó như em ruột trong nhà mà đối đãi. Đến ngày rắn nước phải trở lại Thủy phủ, nó liền mời anh chàng cùng theo mình cùng xuống dưới thủy cung của cha mình chơi vài ngày. Trên đường đi thì rắn có dặn anh rằng – Nếu như xuống đó cha tôi có tặng anh cái gì thì nhớ đừng có nhận đấy, rồi anh hãy xin cây đàn thất huyền đấy. Cây đàn ấy nếu như có giặc thì chỉ cần gảy một bài thôi mà có thể đánh cho giặc tan tác. Khi vua Thủy nhìn thấy con mình trở về còn mang theo bạn tới chơi thì vui mừng lắm, khoản đãi anh vô cùng hậu hĩnh. Rồi sau đó vua Thủy còn sai quân hầu của mình đem rất nhiều vàng bạc châu báu ra biếu nhưng là anh nhớ lời mà rắn dặn nên khước từ ngay, và cũng chỉ xin mỗi cây đàn thất huyền thôi. Vì nể chàng nên vua Thủy thuận lòng mà cho chàng ngay. Khi anh trở lại nơi đất liền thì vô cùng quý mến chiếc đàn là món quà của vua Thủy. Vào một ngày nọ anh chàng có việc nên phải đi rất xa. Trước lúc anh ra đi thì cũng không quên giấu chiếc đàn thần của mình xuống dưới đáy cót thóc, cũng không quên dặn người bạn sống chung với mình chớ bén mảng tới gần chỗ cót thóc ấy. Tuy nhiên thì người kia khi nghe lời dặn của anh thì biết rằng đồ vật giấu ở dưới đất chắc chắn là vật quý. Vì thế đợi cho anh chàng đi khỏi thì bèn tìm kiếm ngay, cuối cùng cũng tìm được cây đàn ở dưới cót thóc. Và hắn cũng đã biết được sự nhiệm màu của cây đàn nên lấy trộm nó rồi lập tức bỏ trốn tới kinh đô mục đích để tạo lập công danh cho bản thân. Lúc bấy giờ là thời gian mà quân đội của nhà vua đang phải đối đầu với nước láng giềng, bởi nước kia luôn kéo quân sang bờ cõi nước ta để mà quấy nhiễu. Hắn liền mang theo đàn thần vào cung tâu với vua xin được đi đánh giặc. May nhờ có đàn thần nên hắn một mình có thể đánh tan được quân đội của kẻ địch. Khi hắn thắng trận trở về thì nhà vua cùng quan quân trong triều đều hết lời khen ngợi, còn phong cho hắn chức đại tướng, và ban thưởng vô cùng hậu. Sau khi đã được hưởng giàu sang thì hắn không còn suy nghĩ tới người ân nhân trước kia của mình. Nhà vua sau đó còn có ý định gả con gái mình cho đại tướng nữa. Tuy nhiên thì vừa lúc hứa hôn xong thì công chúa đột nhiên bị câm. Bởi vậy mà hôn lễ giữa công chúa và đại tướng đành phải hoãn lại đợi khi nào công chúa được lành bệnh thì mới cử hành được. Nói về chuyện của anh chàng kia, lúc anh trở về thì lại thấy cây đàn quý đã mất tích, mà bạn ở chung cũng chẳng thấy đâu cả thì giờ mới vội vàng đi tìm. Khi vào tới kinh đô thì anh vô tình gặp lại người bạn ở chung ngày nào giờ đã ngồi trên kiệu sơn son thiếp vàng, bên cạnh còn có rất nhiều quân gia kéo theo hầu rất đông. Nhìn thấy người quen nên anh liền đón kiệu dừng lại để hỏi thăm. Tuy nhiên người kia chỉ vừa nhìn thấy anh – người ân nhân cũ của mình trước đây thì vội vàng thét lính kêu bắt trói người đó lại. Và rồi, vì sợ mọi chuyện về cây đàn bị bại lộ, hắn liền vu cho anh tội cấu kết với giặc ngoài, kêu người nhốt anh vào một nơi vô cùng kín đáo, cũng không cho ăn uống gì chỉ chờ tới ngày để đưa anh ra ngoài pháp trường xử chém. Lúc ở trong ngục tối, anh chỉ biết than thân trách phận mình thì từ đâu bầy kiến mà anh cứu ngày nào đã tìm được cách lọt vào trong ngục để hỏi thăm anh – Tại sao chàng lại bị giam ở đây thế? Anh chàng vô cùng ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, anh chỉ nghe thấy tiếng ai đó đang hỏi mình, vì vậy lập tức hỏi lại – Là ai đấy? Sao tôi lại nghe thấy tiếng nhưng lại không thấy người đâu cả? – Chúng tôi chính là bầy kiến mà ngày trước chàng đã cứu thoát khỏi nạn lụt, hiện giờ chúng tôi đang ở ngay dưới chân của chàng đây này. Anh chàng liền cúi đầu xuống và tìm kiếm, quả nhiên thấy đàn kiến đang bò lổm ngổm ở dưới đất. Anh liền kể lại cho chúng nghe toàn bộ mọi chuyện, kể về nông nỗi hiện tại của mình. Bầy kiến bảo với anh – Tuy rằng chúng tôi chẳng thể làm gì cho chàng, nhưng mà chúng tôi sẽ đi tìm con chuột ngày xưa chàng cứu, may ra thì chuột sẽ có kế sách gì để cứu được chàng. Vì vậy đàn kiến liền chia nhau ra khắp các phương hướng để tìm kiếm chuột. Khi tìm thấy chuột, cúng báo tin cho nó biết việc ân nhân của chúng đang gặp nguy hiểm. Chuột liền nói – Giờ chắc là chàng ấy đói lắm, hãy để tôi vào ngục và mang tới cho chàng chút thức ăn. Sau đó tôi sẽ đi tìm trăn thử xem nó có thể nghĩ ra mưu kế nào hay không. Chuột lẻn vào trong ngục, mang theo bánh cùng khoai mà nó đã lấy cắp được ở nhà hàng đem vào trong phòng giam cho anh chàng ăn tạm. Anh thấy vậy thì cảm động lắm. Sau đó thì cả gia đình của nhà chuột cùng nhau đi tìm kiếm con trăn ngày nào. Khi tới gần nhà của trăn thì cả nhà chuột đều vô cùng sợ hãi, chúng lo rằng trăn sẽ ăn thịt mình nên phải trèo lên tận cây cao mới dám gọi vọng xuống dưới – Này bác trăn! Này bác trăn! Trăn đang ở trong nhà thì nghe thấy có tiếng gọi, khi nó đi ra nhìn thì một con chuột đã già liền đánh bạo mà leo xuống và kể lại câu chuyện gặp nạn của người ân nhân. Nghe xong thì trăn liền nhả một viên ngọc ra rồi bảo chuột đem nó đưa tận tay cho ân nhân rồi bảo – Viên ngọc này ấy mà, khi mài thành bột thì có thể làm thuốc chữa bệnh câm đấy. Hãy bảo ân nhân của chúng ta đem nó đi chữa bệnh cho nàng công chúa, như thế thì chàng tất có thể thoát nạn này. Khi nhận được viên ngọc quý trăn gửi thì anh chàng lập tức kêu cai ngục tới và nói rằng mình có thể chữa lành bệnh cho công chúa. Và người ta liền đưa anh tới diện kiến nhà vua. Quả nhiên, công chúa sau khi uống xong thứ nước mà anh chàng đưa thì lập tức khỏi bệnh, nói chuyện lại được bình thường. Nhưng mà câu nói đầu tiên của nàng khi khỏi bệnh lại là đòi được lấy người đã cứu mình. Nhà vua vô cùng khen ngợi tài năng của anh chàng, liền triệu anh lại và hỏi vì sao lại có được thứ thuốc kì diệu thế. Sau đó anh chàng liền đem lại đầu đuôi của câu chuyện kể lại cho nhà vua nghe, anh kể lại câu chuyện từ lúc câu được con rắn nước, rồi lại cứu những con vật cùng người trong nạn lụt, rồi tới chuyện bị người mình cứu phản bội, sau đó là chuyện những con vật kia tìm cách để trả ơn mình, trong đó chính là chuyện trăn đã cho mình ngọc quý để chữa bệnh cho công chúa. Nhà vua nghe xong toàn bộ câu chuyện thì chậc lưỡi mà rằng – Đúng là bụng dạ của con người còn sâu hiểm hơn là những con vật có vẻ ngoài nguy hiểm nữa. Và ngay lập tức, nhà vua kêu lính bắt giam cái tên đại tướng bất nhân bất nghĩa kia giam lại để chờ ngày xét xử. Còn về chuyện của anh chàng kia, nhà vua liền phong cho anh làm quan, còn gả con gái mình cho anh. Kể từ đó anh được sống sung sướng vô cùng. Đến tận ngày nay thì người ta vẫn còn truyền nhau câu nói “Cứu vật vật trả ơn, cứu nhân nhân trả oán”. Câu này là dùng mỉa mai những kẻ sống lấy oán báo ân, còn thua kém cả những con vật nữa. Ngày xưa, có một anh chàng không có tài nghề gì cả, chỉ được cái hiền lành hay thương người. Từ lúc vợ chết, anh ta trở nên túng bấn tợn. Có dạo phải ngửa tay ăn xin. Thấy nghề này hèn hạ lại không nuôi nổi tấm thân, anh chàng mới xoay sang đi làm thuê. Nhưng chỉ làm được một ngày anh đã thấy nhọc mệt và bị chủ la mắng nhục nhã, nên lại dự định làm nghề đi câu là nghề anh cho là thong thả tự do hơn. Chiều hôm đó, người ta trả công cho ba mươi đồng kẽm. Anh chàng bèn lấy số tiền đó làm vốn, mua lưỡi mua dây quyết chí làm ăn bằng nghề nghiệp mới. Sáng hôm sau, anh ra ngồi ở bờ sông câu cá. Nhưng mãi đến trưa chả kiếm được một tý gì. Mồi cứ mất toi. Mãi đến chiều mới thấy phao chìm xuống, anh giật lên thì được một con rắn nước. Lấy làm bực mình, anh chàng gỡ con rắn ra rồi quẳng xuống sông. Lần thứ hai giật lên thì lại chính con rắn nước hồi nãy mắc vào lưỡi. Anh than thở với rắn “Rắn ôi! Tao nghèo lắm, chỉ được ba mươi đồng kẽm thôi. Mày đừng hại tao hết cả mồi, rồi đây biết lấy gì kiếm ăn”. Anh chàng lại quẳng rắn xuống nước. Lần thứ ba cũng lại con rắn đó mắc lưỡi câu. Lần này hắn giận lắm không thả rắn xuống nước nữa mà nắm lấy cổ rắn định mang đi giết. Qua cửa đền bà thần Khai Khẩu, tự nhiên con rắn nước kêu lên -Đừng giết tôi. Tôi là con vua Thủy phủ, vì muốn đánh bạn với anh nên mới tự cắn câu nhiều lần như thế. Hãy cho tôi đi theo, tôi sẽ giúp anh vượt qua cảnh nghèo. Anh nghe lời, cho rắn theo mình. Từ đó hắn câu được nhiều cá thứ ăn, thứ bán, cuộc sống rất dễ chịu. Anh chàng với rắn ngày một tương đắc. Một hôm rắn cho anh biết chỉ ba ngày nữa sẽ có một trận lụt lớn xưa nay chưa từng có. Anh nghe lời rắn đóng một chiếc bè nứa để phòng tai nạn. Anh lại còn loan báo cho mọi người xung quanh biết. Nhưng chả một ai thèm nghe. Ba ngày sau, quả nhiên gió bão nổi lên đùng đùng, mưa to như trút, nước dâng lên như biển cả. Người, vật, đồ đạc và mùa màng, đều trôi băng băng mất tích. Mãi đến ngày cơn bão tạnh, anh mới dám chống bè tìm về chốn cũ. Thấy một cái tổ kiến đang lênh đênh trên dòng nước, con rắn bảo anh chàng -Anh hãy cứu chúng nó một chút. Anh trả lời -Vớt làm gì bầy kiến nhỏ mọn ấy để nó bò khắp bè. Nhưng rắn khẩn khoản -Không, anh hãy nghe lời tôi đi. Rồi chúng nó sẽ trả ơn anh. Nghe lời rắn, anh chàng vớt cái tổ kiến lên bè của mình. Đi được một đoạn, lại gặp một con chuột đang lội bì bõm sắp chết đuối. Rắn lại giục anh vớt lên. “ồ -hắn đáp -Con chuột thì cho nó chết chứ cứu nó mà làm gì?” “Không, anh hãy nghe tôi đi. Rồi nó sẽ trả ơn anh”. Nghe lời rắn, anh chàng vớt con chuột lên bè của mình. Đến một chỗ khác họ lại gặp một con trăn đang nằm cuộn tròn trên một ngọn cây giữa dòng nước đợi chết. Rắn cũng giục anh giúp trăn thoát nạn “ồ -hắn đáp. -Con trăn kinh lắm, cứu nó mà làm gì? “ -“Không. Anh hãy nghe tôi đi. Rồi nó sẽ trả ơn anh”. Nghe lời rắn, anh chàng lại giúp cho con trăn lên bè. Sau cùng họ gặp một người đàn ông đang bám vào một cây gỗ nổi bập bềnh giữa dòng nước. Anh không đợi rắn bảo, định vớt lên bè, nhưng con rắn cản lại -Anh đừng vớt nó lên làm gì. Nó sẽ làm hại anh đấy. Anh đáp -Người ta thường nói cứu một người dương gian bằng một ngàn âm ti. Sao lại chỉ cứu vật mà không cứu người kia chứ. Nói đoạn, mặc kệ lời rắn can ngăn, anh nhất định thực hiện ý nghĩ của mình, vớt người sắp chết đuối đó lên bè, cho sưởi lửa ấm và cho ăn uống tử tế. Sau mấy ngày nước rút đi hết, anh thả tất cả những con vật lên bờ. Còn người nọ vì gia đình phiêu bạt, nhà cửa trôi mất cả nên anh cho ở lại với mình cùng câu cá nuôi nhau và coi như em ruột. * * * Đến lúc con rắn nước trở về thủy phủ thì nó mời anh cùng đi theo xuống giang sơn của cha mình. Dọc đường, rắn bảo bạn “Nếu cha tôi có cho gì thì anh nhớ đừng nhận, mà chỉ xin lấy cây đàn thất huyền. Đàn ấy nếu có giặc, gảy một bài là có thể làm cho giặc phải tan”. Vua Thủy thấy có bạn của con tới chơi lấy làm mừng rỡ, đãi anh chàng rất hậu. Khi vua Thủy sai quân hầu mang vàng bạc châu báu đến biếu, anh nhớ lời rắn cố khước từ, chỉ xin có mỗi một chiếc đàn thất huyền. Vua Thủy nể chàng, thuận cho ngay. Anh trở về cõi đất, quý chiếc đàn vô hạn. Một hôm anh có việc phải đi xa. Trước khi đi, anh giấu chiếc đàn thần dưới cót thóc, dặn người bạn chớ có bén mảng đến chỗ cót thóc đó. Nhưng người kia nghe dặn, đồ rằng dưới ấy tất có vật quý bèn cố tâm kiếm tìm, quả bắt được cây đàn. Hắn đã biết sự mầu nhiệm của chiếc đàn ấy bèn lấy trộm rồi trốn đến kinh đô để lập công danh. Hồi ấy quân đội nhà vua phải đối địch với một nước láng giềng luôn luôn kéo quân sang quấy nhiễu bờ cõi. Hắn vào xin vua đi tiễu trừ giặc dữ. Nhờ có chiếc đàn thần, hắn đã làm cho quân đội của đối phương thua liểng xiểng. Lúc thắng trận trở về, hắn được nhà vua hết lời khen ngợi, phong làm đại tướng, ban lộc rất hậu. Được giàu sang, hắn không còn nghĩ gì đến ân nhân của mình nữa. Nhà vua toan gả công chúa cho đại tướng nhưng vừa hứa hôn thì bỗng dưng công chúa bị câm. Vì thế hôn lễ đành phải hoãn lại chờ lúc công chúa lành bệnh mới cử hành. * * * Lại nói chuyện anh chàng câu cá khi trở về thấy mất bạn lại mất cả cây đàn thất huyền thì vội bỏ nhà đi tìm. Vào đến kinh đô, một hôm anh gặp người kia bây giờ đang ngồi trên kiệu sơn son thiếp vàng, có quân gia theo hầu đông nghịt. Anh đón kiệu lại, cất tiếng hỏi thăm bạn cũ. Nhưng người kia vừa gặp ân nhân của mình đã vội thét lính bắt trói lại. Thế rồi, để khỏi lộ chuyện, hắn vu cho anh làm giặc, sai nhốt một chỗ kín đáo, không cho ăn, để chờ ngày đưa ra pháp trường. Trong ngục tối, giữa khi anh chàng đang than thân trách phận thì bầy kiến ngày xưa đã tìm được cách lọt vào hỏi thăm “Tại sao ông bị giam ở đây?”. Anh chàng ngơ ngác không hiểu tiếng ai hỏi mình, bèn hỏi lại “Ai đó? Tại sao tôi chỉ nghe tiếng mà không thấy người?” -“Chúng tôi là bầy kiến mà ông cứu khỏi nạn lụt ngày xưa, hiện đang ở dưới chân ông đây!”. Anh chàng cúi xuống tìm kiến rồi kể chuyện cho kiến nghe nông nỗi của mình. Kiến nói “Chúng tôi không thể làm được gì nhưng để chúng tôi đi kiếm con chuột ngày ấy, may chuột có kế gì chăng”. Lũ kiến bèn chia nhau mỗi con một phương đi kiếm chuột và báo tin không may của ân nhân cho chuột biết. Chuột bảo “Bây giờ chắc ông ấy đói lắm, để tôi mang vào ngục một ít thức ăn đã. Rồi tôi sẽ đi kiếm con trăn xem thử nó có mưu mẹo gì chăng”. Chuột liền đưa khoai và bánh lấy trộm được của một nhà hàng vào ngục cho anh chàng ăn. Anh tỏ lời cám ơn. Rồi cả gia đình nhà chuột lại kéo nhau đi tìm trăn. Lúc sắp đến nhà trăn, cả bầy chuột sợ trăn ăn thịt bèn trèo lên cây cao gọi xuống “Bác trăn ơi! Bác trăn ơi!”. Khi trăn ra, một con chuột già đánh bạo xuống kể chuyện cho trăn biết. Trăn nhả ra một viên ngọc bảo chuột đưa về cho ân nhân mà rằng “Viên ngọc này mài ra thành bột có thể chữa lành câm. n nhân của chúng ta có thể đem chữa bệnh cho công chúa rồi nhờ đó mà thoát nạn”. Khi được ngọc, anh chàng gọi người cai ngục đến nói mình có phép cứu công chúa khỏi câm. Người ta dẫn anh đến trước vua. Quả nhiên sau khi công chúa uống nước ngọc mài bỗng nói được, và câu đầu tiên của nàng là đòi lấy người cứu mình làm chồng. Vua rất 85 86 khen ngợi, hỏi anh ta vì sao có thứ thuốc thần diệu đến thế. Anh chàng kể lại đầu đuôi câu chuyện, từ lúc câu được rắn, cứu được các con vật và người, cho đến lúc bị người phản bội, còn các con vật lại tìm cách trả ơn, trong đó có con trăn cho mình viên ngọc quý. Vua nghe xong tắc lưỡi “Thật là bụng dạ con người sâu hiểm hơn cả những con vật nguy hiểm!”. Lập tức vua sai lính bắt giam tên đại tướng bất nghĩa kia để chờ ngày phán xử. Còn anh chàng đi câu được vua cho làm quan và gả công chúa. Anh ta sống một cuộc đời sung sướng hơn trước. Nguồn Sưu tầm Sáng hôm sau, anh ra ngồi ở bờ sông câu cá. Nhưng mãi đến trưa chả kiếm được một tý gì. Mồi cứ mất toi. Mãi đến chiều mới thấy phao chìm xuống, anh giật lên thì được một con rắn nước. Lấy làm bực mình, anh chàng gỡ con rắn ra rồi quẳng xuống sông. Lần thứ hai giật lên thì lại chính con rắn nước hồi nãy mắc vào lưỡi. Anh than thở với rắn - "Rắn ôi! Tao nghèo lắm, chỉ được ba mươi đồng kẽm thôi. Mày đừng hại tao hết cả mồi, rồi đây biết lấy gì kiếm ăn". Anh chàng lại quẳng rắn xuống nước. Lần thứ ba cũng lại con rắn đó mắc lưỡi câu. Lần này hắn giận lắm, không thả con rắn xuống nước nữa mà nắm lấy cổ rắn định mang đi giết. Qua cửa đền bà thần Khai Khẩu, tự nhiên con rắn nước kêu lên - Đừng giết tôi, tôi là con vua Thủy phủ. Vì muốn đánh bạn với anh nên mới tự cắn câu nhiều lần như thế. Hãy cho tôi đi theo, tôi sẽ giúp anh vượt qua cảnh nghèo. Anh nghe lời, cho rắn theo mình. Từ đó anh câu được nhiều cá thứ ăn, thứ bán, cuộc sống rất dễ chịu. Anh chàng với rắn ngày một tương đắc. Một hôm rắn cho anh biết chỉ ba ngày nữa sẽ có một trận lụt lớn xưa nay chưa từng có. Anh nghe lời rắn đóng một chiếc bè nứa để phòng tai nạn. Anh lại còn loan báo cho mọi người xung quanh biết. Nhưng chả một ai thèm nghe. Ba ngày sau, quả nhiên gió bão nổi lên đùng đùng, mưa to như trút, nước dâng lên như biển cả. Người, vật, đồ đạc và mùa màng,... đều trôi băng băng mất tích. Mãi đến ngày cơn bão tạnh, anh mới dám chống bè tìm về chốn cũ. Thấy một cái tổ kiến đang lênh đênh trên dòng nước, con rắn bảo anh chàng - Anh hãy cứu chúng nó một chút. Anh trả lời - Vớt làm gì bầy kiến nhỏ mọn ấy để chúng bò khắp bè. Nhưng rắn khẩn khoản - Không, anh hãy nghe lời tôi đi. Rồi chúng nó sẽ trả ơn anh. Nghe lời rắn, anh chàng vớt cái tổ kiến lên bè của mình. Đi được một đoạn, lại gặp một con chuột đang lội bì bõm sắp chết đuối. Rắn lại giục anh vớt lên. - "Ồ, - Hắn đáp - Con chuột thì cho nó chết chứ cứu nó mà làm gì" - "Không, anh hãy nghe tôi đi. Rồi nó sẽ trả ơn anh". Nghe lời rắn, anh chàng vớt con chuột lên bè của mình. Đến một chỗ khác, họ lại gặp một con trăn đang nằm cuộn tròn trên một ngọn cây giữa dòng nước đợi chết. Rắn cũng giục anh giúp trăn thoát nạn. - "Ồ - hắn đáp - Con trăn kinh lắm, cứu nó mà làm gì?" - "Không, anh hãy nghe tôi đi. Rồi nó sẽ trả ơn anh". Nghe lời rắn, anh chàng lại giúp cho con trăn lên bè. Sau cùng họ gặp một người đàn ông đang bám vào một cây gỗ nổi bập bềnh giữa dòng nước. Anh không đợi rắn bảo, định vớt lên bè, nhưng con rắn cản lại - Anh đừng vớt nó lên làm gì, nó sẽ làm hại anh đấy. Anh đáp - Người ta thường nói cứu một người dương gian bằng một ngàn âm ty. Sao lại chỉ cứu vật mà không cứu người kia chứ. Nói đoạn, mặc kệ lời rắn can ngăn, anh nhất định thực hiện ý nghĩ của mình, vớt người sắp chết đuối đó lên bè, cho sưởi lửa ấm và cho ăn uống tử tế. Sau mấy ngày nước rút đi hết, anh thả tất cả những con vật lên bờ. Còn người nọ vì gia đình phiêu bạt, nhà cửa trôi mất cả nên anh cho ở lại với mình cùng câu cá nuôi nhau và coi như em ruột. * * * Đến lúc con rắn nước trở về Thủy phủ thì nó mời anh cùng đi theo xuống giang sơn của cha mình. Dọc đường, rắn bảo bạn - "Nếu cha tôi có cho gì thì anh nhớ đừng nhận, mà chỉ xin lấy cây đàn thất huyền. Đàn ấy nếu có giặc, gảy một bài là có thể làm cho giặc phải tan". Vua Thủy thấy có bạn của con tới chơi lấy làm mừng rỡ, đãi anh chàng rất hậu. Khi vua Thủy sai quân hầu mang vàng bạc châu báu đến biếu, anh nhớ lời rắn cố khước từ, chỉ xin có mỗi một chiếc đàn thất huyền. Vua Thủy nể chàng, thuận cho ngay. Anh trở về cõi đất, quý chiếc đàn vô hạn. Một hôm anh có việc phải đi xa. Trước khi đi, anh giấu chiếc đàn thần dưới cót thóc, dặn người bạn chớ có bén mảng đến chỗ cót thóc đó. Nhưng người kia nghe dặn, đồ rằng dưới ấy tất có vật quý bèn cố công kiếm tìm, quả bắt được cây đàn. Hắn đã biết sự mầu nhiệm của cây đàn ấy bèn lấy trộm rồi trốn đến kinh đô để lập công danh. Hồi ấy quân đội nhà vua phải đối địch với một nước láng giềng luôn luôn kéo quân sang quấy nhiễu bờ cõi. Hắn vào xin vua đi tiễu trừ giặc dữ. Nhờ có chiếc đàn thần, hắn đã làm cho quân đội của đối phương thua liểng xiểng. Lúc thắng trận trở về, hắn được nhà vua hết lời khen ngợi, phong làm đại tướng, ban lộc rất hậu. Được giàu sang, hắn không còn nghĩ gì đến ân nhân của mình nữa. Nhà vua toan gả con gái cho đại tướng nhưng vừa hứa hôn thì bỗng dưng công chúa bị câm. Vì thế hôn lễ đành phải hoãn lại chờ lúc công chúa lành bệnh mới cử hành. Lại nói chuyện anh chàng câu cá, khi trở về thấy mất bạn lại mất cả cây đàn thất huyền thì vội bỏ nhà đi tìm. Vào đến kinh đô, một hôm anh gặp người kia bây giờ đang ngồi trên kiệu sơn son thiếp vàng, có quân gia theo hầu đông nghịt. Anh đón kiệu lại, cất tiếng hỏi thăm bạn cũ. Nhưng người kia vừa gặp ân nhân của mình đã vội thét lính bắt trói lại. Thế rồi, để khỏi lộ chuyện, hắn vu cho anh làm giặc, sai nhốt một chỗ kín đáo, không cho ăn, để chờ ngày đưa ra pháp trường. Trong ngục tối, giữa khi anh chàng đang than thân trách phận thì bầy kiến ngày xưa đã tìm được cách lọt vào hỏi thăm - "Tại sao ông bị giam ở đây?". Anh chàng ngơ ngác không hiểu tiếng ai hỏi mình, bèn hỏi lại - "Ai đó? Tại sao tôi chỉ nghe tiếng mà không thấy người?" - "Chúng tôi là bầy kiến mà ông cứu khỏi nạn lụt ngày xưa, hiện đang ở dưới chân ông đây." Anh chàng cúi xuống tìm kiến rồi kể chuyện cho kiến nghe nông nỗi của mình. Kiến nói - "Chúng tôi không thể làm được gì nhưng để chúng tôi đi kiếm con chuột ngày ấy, may chuột có kế gì chăng". Lũ kiến bèn chia nhau mỗi con một phương đi kiếm chuột và báo tin không may của ân nhân cho chuột biết. Chuột bảo - "Bây giờ chắc ông ấy đói lắm, để tôi mang vào ngục một ít thức ăn đã. Rồi tôi sẽ đi kiếm con trăn xem thử nó có mưu mẹo gì chăng". Chuột liền đưa khoai và bánh lấy trộm được của một nhà hàng vào ngục cho anh chàng ăn. Anh tỏ lời cảm ơn. Rồi cả gia đình nhà chuột lại kéo nhau đi tìm trăn. Lúc sắp đến nhà trăn, cả bầy chuột sợ trăn ăn thịt bèn trèo lên cây cao gọi xuống - "Bác trăn ơi! Bác trăn ơi!" Khi trăn ra, một con chuột già đánh bạo đánh bạo xuống kể chuyện cho trăn biết. Trăn nhả ra một viên ngọc bảo chuột đưa về cho ân nhân mà rằng - "Viên ngọc này mài ra thành bột có thể chữa lành câm. Ân nhân của chúng ta có thể đem chữa bệnh cho công chúa và nhờ đó mà thoát nạn". Khi được ngọc, anh chàng gọi người cai ngục đến nói mình có phép cứu công chúa khỏi câm. Người ta dẫn anh đến trước vua. Quả nhiên sau khi công chúa uống nước ngọc mài bỗng nói được, và câu đầu tiên của nàng là đòi lấy người cứu mình làm chồng. Vua rất khen ngợi, hỏi anh ta làm sao có thứ thuốc thần diệu đến thế. Anh chàng kể lại đầu đuôi câu chuyện, từ lúc câu được rắn, cứu được các con vật và người, cho đến lúc bị người phản bội, còn các con vật lại tìm cách trả ơn, trong đó có con trăn cho mình viên ngọc quý. Vua nghe xong tắc lưỡi - "Thật là bụng dạ con người sâu hiểm hơn cả những con vật nguy hiểm". Lập tức vua sai lính bắt giam tên đại tướng bất nghĩa kia để chờ ngày phán xử. Còn anh chàng đi câu được vua cho làm quan và gả công chúa. Anh ta sống một cuộc đời sung sướng hơn trước . Ngày nay, câu Cứu vật vật trả ơn, cứu nhân nhân trả oán dùng để mỉa mai những người lấy oán trả ân, thua kém cả loài vật. Theo Kho tàng Truyện Cổ tích Việt Nam của Nguyễn Đổng Chi Cứu vật, vật trả ơn, cứu người, người trả gì. chua buu chau, chùa bửu châu, chua buu chau cu chi. GIÚP VẬT VẬT TRẢ ƠN GIÚP NGƯỜI NGƯỜI TRẢ OÁN DƯỚI GÓC NHÌN CỦA PHẬT GIÁO TT. THÍCH NHẬT TỪ - Thích Nhật Từ. Kho tàng truyện cổ tích Việt Nam. Nội dung chính Show Top 1 Cứu vật, vật trả ơn, cứu người, người trả gì - 2 Cứu vật, vật trả ơn. Cứu nhân, nhân báo oán - Truyện cổ tíchTop 3 GIÚP VẬT VẬT TRẢ ƠN GIÚP NGƯỜI NGƯỜI TRẢ OÁN DƯỚI GÓC NHÌN ...Top 4 Vật trả ơn, người trả oán vì sao lại như thế? - Vườn hoa phật giáoTop 5 Cứu vật vật trả ơn cứu nhân nhân trả oán Kho tàng truyện cổ tích Việt NamTop 6 GIÚP VẬT VẬT TRẢ ƠN-GIÚP NGƯỜI NGƯỜI TRẢ OÁN DƯỚI GÓC ...Top 7 "Cứu vật vật trả ân, cứu nhân nhân trả oán"? - 8 Cứu vật, vật trả ơn. Cứu nhơn, nhơn trả oánTop 9 Cứu vật vật trả ơn. Cứu nhơn nhơn trả... - Chuyện cửa thiền Facebook Top 1 Cứu vật, vật trả ơn, cứu người, người trả gì - Tác giả - Nhận 160 lượt đánh giá Tóm tắt Cứu vật, vật trả ơn, cứu người, người trả gì . Trong dân gian cótruyền tụngmột câuthành ngữ“Cứu vật vậttrả ơn, cứunhân nhântrả oán”.Câuthành ngữnày kháphổ biếntrongcông chúngvì có nhiều người đã từng nói hoặc đã từng nghe. . Thông thường nhất là trong giao tiếp mỗi khi bị một người có lần được ta cứu giúp rồi lại dối gạt, lừa phỉnh hoặc phản bội, lúc đó ta thường thốt lên một cáchcay đắngcứu vật vậttrả ơn, cứunhân nhântrả oán!Câu nàybản thântôi lần từ khi đang còn đi học cũng đã từng Khớp với kết quả tìm kiếm 29 thg 6, 2019 — ... tụng một câu thành ngữ “Cứu vật vật trả ơn, cứu nhân nhân trả oán”. ... mỗi khi bị một người có lần được ta cứ ... ... Top 2 Cứu vật, vật trả ơn. Cứu nhân, nhân báo oán - Truyện cổ tích Tác giả - Nhận 181 lượt đánh giá Tóm tắt Ngày xưa, có một anh chàng không có tài nghề gì cả, chỉ được cái hiền lành hay thương người. Từ lúc vợ chết, anh ta trở nên túng bấn tợn. Có dạo phải ngửa tay ăn xin. Thấy nghề này hèn hạ lại không nuôi nổi tấm thân, anh chàng mới xoay sang đi làm thuê. Nhưng chỉ làm được một ngày anh đã thấy nhọc mệt và bị chủ la mắng nhục nhã, nên lại dự định làm nghề đi câu là nghề anh cho là thong thả tự do hơn. Chiều hôm đó, người ta trả công cho ba mươi đồng kẽm. Anh chàng bèn lấy số tiền đó làm vốn, mua l Khớp với kết quả tìm kiếm Rắn cũng giục anh giúp trăn thoát nạn “ồ -hắn đáp. -Con trăn kinh lắm, cứu nó mà làm gì? “ -“Không. Anh hãy nghe tôi đi. Rồi ... ... Top 3 GIÚP VẬT VẬT TRẢ ƠN GIÚP NGƯỜI NGƯỜI TRẢ OÁN DƯỚI GÓC NHÌN ... Tác giả - Nhận 231 lượt đánh giá Tóm tắt GIÚP VẬT VẬT TRẢ ƠN GIÚP NGƯỜI NGƯỜI TRẢ OÁN DƯỚI GÓC NHÌN CỦA PHẬT GIÁO TT. THÍCH NHẬT TỪ - Thích Nhật Từ - Chùa Bửu Châu - Giáo Hội Phật Giáo Việt chua buu chau, chùa bửu châu, chua buu chau cu chiDanh mụcTRANG CHỦGIỚI THIỆUHòa Thượng Khai SơnĐôi nét về Chùa Bửu ChâuSinh hoạt nội bộTIN TỨCTỪ THIỆNTU HỌCThiềnTịnh ĐộMật TôngDuy Thức họcPhật Pháp vấn đápSức khỏe - Sống - Chết - Tái sinhKINH SÁCHKinh giảngLuật giảngLuận giảngKiến thức Phật phápLIÊN TÔNG TINH ĐỘ Khớp với kết quả tìm kiếm chua buu chau, chùa bửu châu, chua buu chau cu chi. ... Top 4 Vật trả ơn, người trả oán vì sao lại như thế? - Vườn hoa phật giáo Tác giả - Nhận 210 lượt đánh giá Tóm tắt . Ngày xưa, có một đất nước nọ, ông vua sống rất nhân từ, đạo đức, thông suốt việc đời cho đến việc đạo. Ông thấy rõ kiếp sống con người tạm bợ, mong manh, mạng người sống trong hơi thở, vì công danh, sự nghiệp, vợ đẹp, con ngoan mà nhiều người đành lòng giết hại, trộm cướp, lừa gạt mà bức hại, làm khổ lẫn nhau. Nghĩ vậy, vua liền từ bỏ tất cả, đi qua nước khác, tìm thầy học đạo và xuất gia làm người tu hành. Gần hai mươi năm, ông lánh xa thế gian trần tục, tinh tấn tu hành, sống đời đạm Khớp với kết quả tìm kiếm Sau đó, thầy hướng dẫn cho vua biết tin sâu nhân quả, khuyên nhủ mọi người làm lành, lánh dữ để cùng nhau sống yêu thương ... ... Top 5 Cứu vật vật trả ơn cứu nhân nhân trả oán Kho tàng truyện cổ tích Việt Nam Tác giả - Nhận 216 lượt đánh giá Tóm tắt Trang chủ » Văn học Việt Nam » Kho tàng truyện cổ tích Việt Nam » Cứu vật vật trả ơn cứu nhân nhân trả oán . Kho tàng truyện cổ tích Việt Nam . Lời dẫn. Cùng một tác giả. Bản chất truyện cổ tích. Lai lịch truyện cổ tích. Truyện cổ Việt Nam qua các thời đại. Kho tàng truyện cổ tích Việt Nam. Sự tích dưa hấu. Sự tích trầu, cau và vôi. Sự tích trái sầu riêng. Sự tích cây huyết dụ. Sự tích chim hít cô. Sự tích chim tu hú. Sự tích chim quốc. Sự tích chim năm-trâu-sáu-cột và chim bắt-cô-trói-cộ Khớp với kết quả tìm kiếm Bốn con vật một sư tử, một rắn, một chuột, một chim cú rơi vào một hố sâu cùng với một người đốn củi. Tất cả đều được một người đi săn cứu lên. Để trả ơn, sư ... ... Top 6 GIÚP VẬT VẬT TRẢ ƠN-GIÚP NGƯỜI NGƯỜI TRẢ OÁN DƯỚI GÓC ... Tác giả - Nhận 208 lượt đánh giá Khớp với kết quả tìm kiếm 15 thg 8, 2020 — daophatngaynay thichnhattu. Đăng ký kênh và nhận thông báo để xem video mới nhất ... Top 7 "Cứu vật vật trả ân, cứu nhân nhân trả oán"? - Tác giả - Nhận 143 lượt đánh giá Khớp với kết quả tìm kiếm VD mình chỉ giúp 1 người bạn 1 tí mà sinh nhật mình người đó tặng 1 món quà thiệt lớn. Tuy nhiên, giúp người đâu có hại gì, dù người đó ko "trả ơn" mình thì ... ... Top 8 Cứu vật, vật trả ơn. Cứu nhơn, nhơn trả oán Tác giả - Nhận 94 lượt đánh giá Tóm tắt ShiroiTổng số bài gửi 19896Registration date 23/11/2007Tiêu đề Cứu vật, vật trả ơn. Cứu nhơn, nhơn trả oán Thu 29 Jul 2010, 0541Cứu vật, vật trả ơnNgày xưa, có một anh chàng chẳng có tài cán hay nghề ngỗng gì cả. Anh ta chỉ được cái hiền lành, hay thương người mà lúc vợ chết, anh trở nên túng bấn tợn. Có dạo anh phải ngửa tay ăn nghề này hèn hạ lại không nuôi nổi tấm thân, anh chàng mới xoay sang đi làm chỉ mới làm được một ngày thì anh đã thấy nhọc mệt và bị ch Khớp với kết quả tìm kiếm 29 thg 7, 2010 — Rắn cũng giục anh giúp nó thoát nạn. Anh nhăn mặt nói - Ồ! Con trăn kinh lắm, cứu nó làm gì? Rắn bảo - Là ... ... Top 9 Cứu vật vật trả ơn. Cứu nhơn nhơn trả... - Chuyện cửa thiền Facebook Tác giả - Nhận 187 lượt đánh giá Khớp với kết quả tìm kiếm Nhưng người có dạ từ bi, thấy ai bị nạn cũng phải hết lòng cứu giúp. ... nhưng khi thấy Thiện Nhân đến hỏi giá tiền, thì cố ý làm khó dễ, trả lời là không ... ...

cứu vật vật trả ơn